We are friends!
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
We are friends!

Welcome!
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalliPortalli  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  

 

 Tôi vẫn chỉ là con nít

Go down 
Tác giảThông điệp
Admin
Lớp trưởng VIP
Lớp trưởng VIP
Admin


Tổng số bài gửi : 2699
Age : 30
Đến từ : Việt Nam
Câu cửa miệng : Pohand!:D
Job : Học sinh
Registration date : 08/07/2007

Tôi vẫn chỉ là con nít Empty
Bài gửiTiêu đề: Tôi vẫn chỉ là con nít   Tôi vẫn chỉ là con nít EmptyThu Aug 09, 2007 12:20 am

Tôi vẫn chỉ là con nít


Nguyễn Thị Yến Linh
(
Tặng thưởng tác giả trẻ nhất Cuộc thi truyện ngắn của Tuần báo Văn nghệ)


Con nít thì luôn thích hỏi. Chúng hỏi đủ thứ trên đời. Vì sao cô tiên, ông bụt lại hiền? Vì sao con quỷ, phù thuỷ, quái vật lại ác? Chúng hỏi đủ thứ chuyện, những câu hỏi không thể nào tìm ra câu trả lời. Chúng làm người lớn nổi quạu vì không biết trả lời như thế nào, rồi bí quá, người lớn dùng cái quyền người lớn của mình để bắt chúng im lặng. Con nít, biết gì mà hỏi. Nhiều chuyện. Đi chỗ khác chơi .

Con nít biết gì mà hỏi.

Con nít vẫn là con nít. Con nít vẫn muốn hỏi, và con nít vẫn làm người lớn nổi quạu vì những câu hỏi của mình. Rồi vô tình một lần nào đó, câu hỏi của con nít cứa vào lòng người lớn một vết cắt dài, rớm máu.

Đứa con nít tôi vẫn thường hỏi má những câu khiến má nổi quạu.

Con nhỏ Thờn lóc chóc, hàm răng sún, tóc loe hoe vàng chạy về nhà hỏi ba nó, con ở từ đâu tới hả ba? Tôi thấy ba nó tía tai nhìn nó, ông trợn trừng mắt, ai bày mày hỏi mấy thứ đó. Con Thờn sợ hãi, đứng lùi lại, nó và tôi không hiểu tại sao ba nó lại nổi giận như vậy. Nó nhìn và chỉ tay về phía tôi, lúc đó còn đang chết lặng. Ba nó nhìn tôi hậm hực, doạ nạt gì đó, ông làu bàu trong miệng những câu tôi không nghe rõ nhưng lờ mờ đoán ra nội đung. Tôi đoán, ông đang chửi rủa tôi, thứ con mất dạy đã nhồi nhét vào đầu con gái ông những câu hỏi đó. Người ta vẫn thường nói tôi là đứa con không cha, mất dạy mà. (Dù rằng tôi không làm gì quá đáng với họ). Tôi tự hỏi, tại sao những đứa có cha, chúng có thể trộm cắp, đánh nhau, phá phách, không ai dám mắng chửi chúng nặng. Còn tôi, nếu có ham chơi, chui qua bờ rào nhà ai đó, họ lại réo tên má tôi ra mắng vốn, họ lại nói tôi là đứa con không cha, mất dạy? Tôi lại muốn hỏi má tôi. Vì sao tôi không có cha như những đứa trẻ khác? Vì sao người ta có thể có cái quyền nói tôi là mất dạy? Tôi hỏi một câu giống câu con Thờn, má ơi con từ đâu tới? Hỏi rồi, tôi giật mình lùi lại. Nỗi ám ảnh về cây roi từ tay ba con Thờn làm tôi giật mình. Nhưng không, má tôi không như ba con Thờn. Má tôi đang lặt rau, ngước lên nhìn tôi, ánh mắt cay đắng. Mày hỏi chi chuyện đó? Kệ! Không cha mất dạy cũng không sao? Những đứa có cha dạy dỗ mà vẫn mất dạy thì sao?

Má không trả lời những câu hỏi của tôi. Tôi tự hỏi chính mình. Các từ ngữ lạ lẫm xuất hiện trong trí óc non nớt của tôi. Vì sao người ta nói tôi là thứ con hoang? "Con hoang" là như thế nào? Tại sao người ta lại tỏ ý khinh miệt má tôi? Tại vì má tôi là thứ đàn bà không chồng hư thân mất nết như họ nói? Tôi không tìm được câu trả lời. Tôi lại hỏi má. Má vẫn không trả lời. Tôi lại hỏi. Má ơi, vì sao tụi con nít trong xóm không đứa nào chịu chơi với con? Ngay cả con Thờn và thằng Đen, nếu muốn chơi với con cũng phải lén lút vì sợ ba má nó đánh? Bộ con xấu lắm hả má? Má lúi húi làm gì đó, không ngước lên, cũng không trả lời tôi.

Đã nói, tôi là con nít.

Con nít thì muôn đời vẫn vậy.

Vẫn muốn hỏi. Tôi quay qua hỏi má một câu hỏi khác -một câu hỏi mà tôi nghĩ má sẽ không giận tôi, má sẽ trả lời. Những đứa con nít trong xóm, những đứa bạn của tôi vẫn hỏi ba má chúng những câu hỏi như vậy mà. Má ơi, má có thương con không? Bất ngờ cho chính tôi khi má không trả lời như tôi mong đợi. Má im lặng, cúi đầu. Má đã không trả lời, má không muốn nói dối tôi. Những khi không trả lời được câu hỏi của tôi, hoặc má đưa mắt nhìn đi hướng khác, hoặc má cúi đầu im lặng. Thầy cô ở trường dạy chúng tôi rằng, nói dối là điều không tốt. Vậy mà khi hỏi câu đó, tôi cầu mong má sẽ nói dối, nói dối một lần thôi. Thì má cứ ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói như bao bà mẹ khác rằng: cục cưng của má, má không thương con thì thương ai? Tôi sẽ sung sướng, hạnh phúc nhiều lắm, và rồi tôi sẽ vòng tay qua cổ má, hôn vào gương mặt má như những đứa khác vẫn làm. Nhưng tôi chưa làm được điều đó bao giờ. Sự thật đã cứa vào lòng tôi một vết thương dài, sâu hoắm, đau nhoi nhói và râm ran hằng đêm khi tôi nghĩ rằng tôi là đứa trẻ không được ai thương yêu. Má tôi không thương tôi thì ai thương tôi nữa đây? Tôi tự hỏi, tự ngẫm nghĩ mình đã làm sai điều gì, mình có phải là đứa trẻ hư hỏng không? Tại sao, tại sao không ai yêu thương tôi, không ai chú ý đến sự tồn tại của tôi trên cuộc đời này? Tại sao tôi không được hoan hỉ đón chào như những đưa trẻ khác?

Má nói tôi thông minh, nhớ dai. Chuyện hồi nhỏ xíu mà lâu lắc lâu lơ vẫn nhớ. Mai này mày thông minh lắm đó con. Tôi lại cầu mong mình là một đứa trẻ ngờ nghệch, chẳng biết gì. Trí nhớ làm tôi đau. Nó như một con ma ám ảnh, theo tôi hoài hoài, chỉ đợi dịp là nhảy xổ ra, cắn phập vào tâm hồn tôi, tạo thành một vết thương mà không làm sao lành lặn được. Nhiều đêm, nó làm tôi khóc ướt gối chỉ vì một ý nghĩ mới mẻ, lạ lẫm đầy sợ hãi xẹt ngang qua trong đầu. Tôi sợ hãi co rúm người ngay trong cả giấc mơ của tôi. Tôi thấy mình đi giữa khu rừng rậm âm u, tối đen, những con ma mang khuôn mặt của những người quen, những con người tôi đã gặp, chúng vây lấy tôi nhe hàm răng nhọn hoắt, chực cắn phập, xé tôi ra thành từng mảnh. Tôi gào khóc, kêu cứu nhưng không có ai cả. Những khuôn mặt người -ma cười man rợ, tàn nhẫn, điên dại tiến lại gần tôi. Tôi cô độc. Tôi giật mình tỉnh dậy, má nằm bên tôi, nhịp thở nhanh. Tôi biết má vừa thức giấc, nhưng má luôn làm ra vẻ dửng dưng, bỏ mặc tôi xoay xở với tuổi thơ của tôi. Tôi thấy thương má. Má cũng đang chật vật xoay xở với cuộc đời người lớn của mình. Chắc cũng đắng cay, chua chát lắm? Vì tôi không thấy má cười bao giờ.

Tôi và má, hai con người cô độc ở trong ngôi nhà nhỏ cuối xóm. Dùng từ cô độc cho cả má và tôi có lẽ chưa chính xác. Vì dù sao chúng tôi cũng còn có hai người. Nhưng cả tôi, cả má vẫn cô độc. Tôi ở thế giới riêng của tôi, mệt mỏi xoay xở với tuổi thơ lén lút, sợ hãi. Tôi thu mình vào một góc lớp, một mình đi trên những con đường. Còn má, má đang làm gì trong thế giới người lớn của má? Tôi thấy má cũng giống như tôi. Má lặng lẽ làm những công việc hàng ngày, tránh xa những nơi có con người. Má có sợ hãi, có mệt mỏi, có mơ những giấc mơ như tôi không? Tôi không biết. Tôi muốn hỏi.

Má dắt tôi về mảnh đất nắng lắm, mưa nhiều này vào năm tôi học tớp một. Trước đó, má đã dắt tôi đi nhiều nơi. Ở một thành phố nào đó nhiều ánh đèn. Hai con người bé nhỏ là má và tôi, đổ vệt bóng dài trên đường. Lẻ loi, cô độc, sợ hãi nhìn dòng người đi qua quanh mình. Tôi nép vào má. Có những đêm nào đó trong tuổi thơ tôi, ở thành phố xa lạ nhiều ánh đèn ấy, tôi nằm rúm người lại trên tờ giấy báo má trải, giấc ngủ mơ về một tô cơm nóng. Và có những đêm khác, trong một kí ức khác, ở vùng đất khác, tôi không biết tên, tôi giật mình tỉnh giấc, hoảng loạn kêu gào, gọi má. Gió quất những ngọn roi vun vút vào thân cây, bầu trời xả từng đợt nước lớn. Má đội mưa về nhà, tóc tai ướt sũng, chỉ có điều ổ bánh mì được gói trong bao ni lông là không bị ướt. Có vùng đất, tôi nhớ bằng những kỉ niệm. Ở vùng đất nào đó buổi tối, hai má con ngồi co ro trên chiếc ghế, nhìn dòng nước dưới chân mình. Bụng tôi sôi lên, tôi khóc vì đói. Má nhấc chân đi không được, vì má cũng đói hay vì má tủi thân tủi phận. Có vùng đất, tôi nhớ về những con người, bởi cái phần con của họ. Cái phần con bản năng ác độc ích kỉ của họ. Phần con của những người đàn ông vẫn thường chọc ghẹo má tôi nhìn má tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Có vùng đất tôi nhớ về phần người của họ. Phần người của ý thức, mưu mô, thủ đoạn, độc ác hơn cả phần bản năng con.

Những vùng đất ấy, tôi đi qua, đã để lại dấu chân trên con đường nhựa trơn bóng, trên con đường đất nhão quánh, tôi không biết nó tên gì. Tôi chỉ nhớ được những khuôn mặt người. Có những con người làm tôi sợ hãi. Một ông công an xã phục phịch nào đó, đã biểu má lên nhà ông một ngày để làm giấy khai sinh cho tôi. Khi trở về, má ôm tôi khóc. Khuôn mặt của người đàn bà bự rự những son phấn loè loẹt, đưa cặp mắt nhìn má con tôi đầy hăm doạ. Những khuôn mặt ấy, gieo vào đầu tôi một nỗi sợ, kéo dài cả tuổi thơ. Nhưng trí óc tôi vẫn còn đủ sức để nhớ về những cái khác. Tôi nhớ những khuôn mặt người. Khuôn mặt già nua, khắc khổ của một ông xích lô tốt bụng nào đó đã chở giùm hai má con tôi ra bến xe, còn dúi vào tay tôi gói xôi thơm phưng phức, ông dặn lôi, nhớ chia cho má ăn nữa nghen con. Đường còn xa lắm đó. Ừ! Xa! Những chuyến hành trình bao giờ chẳng xa, nhất là với những người không có điểm dừng như má con tôi. Những chuyến đi ngập ngừng kết thúc và lại bắt đầu ở một vùng đất khi chúng tôi đi qua. Tôi gặp những con người, những đứa trẻ mặt mũi lem luốc giống tôi. Chúng cũng như tôi, cũng mơ về những cây kẹo xanh đỏ, một món ăn lạ lẫm, ngon lành nào đó. Khi chia tay, chúng tặng tôi cây kẹo mà vất vả lắm chúng mới có được, chúng tặng tôi trái vú sữa, một cây ná thun, nói để dành mai mốt tới chỗ mới có cái chơi. Tôi ừ. Không biết nơi mới đó có những đứa bạn như chúng không? Tôi nhớ những khuôn mặt lem luốc bụi đường, nước mũi, nước mắt ấy. Đó là những tình cảm ấm áp nhất mà tuổi thơ tôi đã dành được. Đó là thiên đường của tôi.

Tôi vẫn mơ về thiên đường ấy trong những giấc mơ sau này. Trên một vùng đất mờ ảo, chìm ẩn trong sương, rực rỡ hoa, cỏ, cây cối, chỉ toàn những khuôn mặt người tốt đang sống. Tôi gặp lại những con người, những ông bụt, cô tiên mặc bộ quần áo nhàu nát, cũ kĩ, ban cho tôi phép lạ. Tôi được hôn lên khuôn mặt răn reo, nắm bàn tay mát lạnh của người đã cho tôi bốn trái chuối khi tôi chuyển đi. Thức dậy, tôi kể cho má nghe, hỏi má ơi, bao giờ mình về đó nữa. Má tôi nói, về đó làm gì? Ở lâu mới biết lòng người ta, không ai tốt với mình đâu. Toàn là miệng nam mô, bụng bồ dao găm. Tôi không hiểu má muốn nói gì? Tôi không kể cho má về những giấc mơ nữa. Tôi vẫn mơ về thiên đường nhưng hình ảnh thì ngày càng mờ đi.

Tôi là con nít.

Con nít phải ăn, phải uống và phải lớn lên.

Tôi lớn lên. Tôi lờ mờ nhận ra cuộc sống và những con người quanh tôi không như tôi tưởng. Không còn có thiên đường cho tôi nữa. Độc ác và tàn nhẫn. Người tốt và người xấu trộn lẫn vào nhau, mang những khuôn mặt như nhau. Có những con người tôi đã từng nghĩ họ tốt nhất trên đời. Những con người luôn làm ra vẻ tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ chúng tôi nhưng sau lưng họ lại nói xấu chúng tôi. Họ thích tụ năm, tụ bảy bàn tán về má tôi. Hôm qua, nhà tôi ăn gì? Vì sao lại ăn thịt gà? Làm được mấy đồng mà ăn uống như vậy? Tất cả những gì liên quan đến nhà tôi, họ đều soi mói và làm nguồn tin sốt dẻo trong những buổi nói xấu của họ. Tôi biết, công đầu trong những cuộc điều tra ấy thuộc về người đàn bà có nước da bủng beo, cặp mắt lấc láo luôn đứng ở sau nhà, lén lút nhìn về nhà tôi khi nghe một tiếng động lạ. Tôi không biết tại sao họ lại làm vậy, soi mói chuyện người khác họ thích lắm sao? Có lẽ, vì má tôi là người đàn bà không chồng duy nhất trong cái xóm nhỏ này. Ai biểu má tôi là người khác biệt với họ làm chi? Đàn bà cần phải có người đàn ông bên cạnh. Phải! Đàn bà cần phải có một người đàn ông ở bên cạnh mình. Người đàn ông say xỉn suốt ngày, hôi hám, bê tha cũng được. Miễn sao họ là đàn ông, họ có thể làm chồng. Nhưng má tôi vẫn bị soi mói, chửi rủa sau lưng khi má tôi đã có một người đàn ông ở bên mình. Hay là vì người đàn ông đó làm họ càng ghét má tôi hơn? Họ sợ một nỗi mơ hồ về má tôi?
Về Đầu Trang Go down
https://9a8forum.forumvi.com
Admin
Lớp trưởng VIP
Lớp trưởng VIP
Admin


Tổng số bài gửi : 2699
Age : 30
Đến từ : Việt Nam
Câu cửa miệng : Pohand!:D
Job : Học sinh
Registration date : 08/07/2007

Tôi vẫn chỉ là con nít Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tôi vẫn chỉ là con nít   Tôi vẫn chỉ là con nít EmptyThu Aug 09, 2007 12:20 am

Người đàn ông duy nhất bên đời má đến và đi trong bóng tối. Ông như một bóng ma, lẩn khuất đâu đó, hoà vào bóng tối. Tôi muốn hỏi má tôi, người đàn ông đó là ai? Vì sao ông không ở cùng chúng tôi. Ông có phải là cha tôi không? Má tôi im lặng. Tôi căm thù sự im lặng. Tôi ước, ông là cha tôi, ông làm những chuyện giống những người cha khác, đưa tôi đi học, nặn giúp tôi món đồ thủ công, bảo vệ tôi khi tôi bị ai đó bắt nạt. Tôi sẽ không bị gọi là đứa con hoang. Nhưng ông không phải là cha tôi. Ông đến và đi trong bóng tối. Thỉnh thoảng, ông cho tôi tiền, hỏi tôi học lớp mấy rồi. Câu hỏi ấy, ông hỏi đã quá ba lần, hình như ông hỏi cho có hỏi mà thôi. Phải! Tôi có phải là con của ông ta đâu. Má tôi cũng chẳng là gì của ông. Tôi thờ ơ, lạnh lùng với người đàn ông đó, phần nhiều lại là căm ghét. Ông ta sẽ không phải là người cha tôi cần. Trong tưởng tượng của tôi, cha tôi phải cao lớn, có đôi cánh tay rắn chắc, đủ sức nhấc bổng tôi lên. Cha tôi không thể giống người đàn ông này. Cha tôi phải sống ở nơi thiên đường mà tôi từng mơ. Ông không thể làm cha tôi. Trong thiên đường của tôi, không có hình ảnh ông. Chắc có lẽ, tại tôi vẫn đau hoài cái tần ông ta cầm roi quất tôi khi ông đang say rượu.

Má tôi thì khác. Má xăng xái nấu nướng, dọn cơm, nói chuyện khi người đàn ông ấy đến. Má nhờ ông ta làm những chuyện mà trước đây má và tôi có thể tự làm được. Tôi ghét má. Tại sao má lại làm ra vẻ yếu đuối, phải cần đến người đàn ông đó. Bao năm qua chúng tôi vẫn sống tốt khi không có ai ở bên cạnh đó thôi. Tôi ghét má nhưng song hành với ý nghĩ đó, tôi càng sợ mất má hơn. Tôi sợ má sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi. Nỗi sợ càng tăng lên khi tôi nhìn ánh mắt má dành cho ông ta. Ánh mắt chứa chan yêu thương mà chưa lần nào tôi được nhận. Có những ngày, khi người đàn ông không đến, tôi nghe tiếng má trở mình, trằn trọc, thở dài, thấp thỏm giở mùng chui ra ngoài, ngồi cạnh bàn. Má thở dài làm ngọn đèn cũng chao theo hơi thở đó. Tôi biết, khi người lớn thở dài là có chuyện không vui. Má tôi không vui? Vì sao? Vì trận đánh ghen mấy ngày trước do người đàn bà béo ục ịch, hung dữ; hay là vì những lời nguyền rủa của những người đàn bà trong xóm dành cho má tôi? Tôi không biết.

Tháng mười.

Khi những cơn mưa sầm sập kéo đến, người đàn ông đó đã ra đi. Ông chết vì căn bệnh ung thư gan. Má tôi im lặng, không khóc lóc ỉ ôi như tôi tưởng. Tôi lén theo má lên nghĩa địa. Bữa đó, trời mưa mà má cứ đứng đốt hoài nén nhang. Mưa làm sao nhang cháy. Chắc người đàn ông đó không nhận được tấm lòng và cái tình của má.

Người đàn ông đi rồi, má quay về sống như trước đây. Má nhốt mình vào cuộc sống của má. Tôi nhốt mình vào cuộc sống của tôi. Tôi nghĩ, tất cả sẽ yên ổn như chưa từng có điều gì xảy ra. Nhưng không, cuộc đời nó không yên ả và đơn giản như vậy. Người đàn ông ấy đi rồi nhiều người đàn ông khác đến. Có những người, mặt mũi đen đúa, ốm nhom, xấu xí, người nồng nặc mùi rượu, mùi mồ hôi. Chỉ cần đứng gần những người đàn ông đó, tôi đã thấy sự kinh tởm kéo quanh mình. Có những người mặt phệ, nhão nhoẹt, chảy mỡ dưới cái nắng. Má tôi im lặng. Lại im lặng. Tôi sợ sự im lặng của má. Tôi sợ một người đàn ông lạ nào đó sẽ xuất hiện trong ngôi nhà này nữa. Tôi sợ những người đàn ông bình phẩm về má tôi với những thứ từ ngữ rác rưởi. Một lần, tôi nghe và căm ghét họ. Hai lần, tôi căm ghét họ. Vài ba lần sau, tôi căm ghét chính má tôi. Tại sao họ lại có thể nói về má tôi như vậy trong khi không dám nói về những người đàn bà khác, phải có lí do gì đó. Tại sao má không như những người đàn bà khác. Cứ sống cam chịu, cứ làm một người đàn bà đức hạnh, chăm lo cho con cái? Tại sao? Má cần gì? Má cần cái gì để đến nỗi người ta khinh thường má? Cần một người đàn ông bên mình? Cần một người nương dựa? Tôi mặc kệ má. Từ bao giờ tôi và má đã có một khoảng cách xa vời vợi. Cái khoảng cách ấy do ai tạo ra thì tôi không biết. Có thể là tôi, có thể là má tôi. Tôi mặc kệ má. Tôi im lặng nghe những người đàn bà mắng chửi má. Một người đàn bà tráng bánh tráng, xấu xí, bẩn thỉu, đã cắt tóc má vì người đàn bà này cho rằng má tôi quyến rũ chồng bà ta. Tôi im lặng đứng nhìn. Trái tim đau nhưng tôi phải làm gì? Mặc kệ họ. Mặc kệ má tôi. Những lúc tôi bị tụi con nít chọc ghẹo, bứt tóc, đánh cho thâm tím mặt mày thì má tôi đang ở đâu? Công bằng mà. Lần khác, một mụ đàn bà kéo theo vài người, cầm dao lam tới nhà với ý định rạch vài nhát dao lên mặt má tôi cho chừa cái thói đĩ thoã. Má tôi sợ hãi nhìn tôi, ánh mắt cầu cứu. Lần đó, vì tình máu mủ hay vì hình ảnh má sợ hãi đứng nhìn những người đàn bà giống trong giấc mơ tôi nên tôi đã động lòng. Phút động lòng ấy làm tôi nhận hai vết rạch dài. Má ôm lấy tôi, khóc. Tóc má bết nước mắt bám lên mặt tôi. Giọt nước mắt ấy làm thay đổi cả tôi. Tôi cứ để mình khóc như vậy. Tôi tự thấy mình không nên sống như vậy làm gì. Mình có cố thu mình vào vỏ bọc, có nhẫn nhục người ta vẫn cứ chà đạp mình. Họ thích những con người không chống trả. Mình càng im lặng, họ lại càng được nước lấn tới, vì họ nghĩ họ đúng, họ thắng thế. Tôi phải sống khác. Tội tình gì chúng tôi phải sống như vậy? Cả má, cả tôi chỉ muốn được sống bình thường như bao nhiêu người khác thôi, không lẽ không được có cái quyền đó? Lẽ nào, chỉ vì má tôi là người đàn bà không chồng, tôi là đứa con hoang mà chúng tôi phải sống như vậy suốt đời? Tôi đã làm điều gì để phải bị đối xử như vậy? Khi tôi cầu mong ở họ một chút thương hại, mong họ buông tha cho chúng tôi, họ cũng chẳng buồn ném chút thương hại cho má con tôi. Tôi khóc. Tôi đã từng khóc trong suốt khoảng thời gian dài. Những giọt nước mắt của đứa con nít đâu có làm mềm trái tim của họ. Họ độc ác, tàn nhẫn. Tôi phải như họ. Tôi đã bắt mình phải như vậy. Tôi không thề cam chịu được nữa. Tôi muốn cho họ thấy những cái gai của tôi. Tôi sẽ cào cấu họ, làm họ đau đớn vì chúng. Phải biết ác, phải biết ác, phải biết ác.

Hình như má cũng đã nhận ra điều giống tôi. Má không còn im lặng như trước nữa. Má sẵn sàng xông vào mụ đàn bà tráng bánh tráng trước đây đã đánh má. Cuộc chiến hỗn loạn. Má tôi hả hê vì trả được thù. Má làm những thứ mà ngay cả tôi cũng phải giật mình. Má ban tặng cho những gã đàn ông hôi hám, bẩn thỉu, (nhưng cặp mắt luôn hau háu nhìn má) một nụ cười -nụ cười lẳng lơ. Má phá hoại gia đình họ, hả hê nhìn cảnh vợ chồng họ đập phá, đánh nhau, cảnh con cái họ khóc lóc. Má cười. Tôi cũng cười. Có gì sai đâu. Họ phải trả giá cho những cái họ đã dành cho chúng tôi. Họ còn phải trả giá hơn nữa. Tôi ước những giấc mơ độc ác mà khiến ngay cả tôi cũng sợ hãi bản thân mình. Ước gì tôi có thể giết chết những con người ấy. Con mụ đầu xóm nhiều chuyện, suốt ngày lê la, nói xấu, sỉ nhục, chửi rủa má tôi là con đĩ, con chó. Tôi sẽ giết bà ta. Cả người đàn bà vẫn thường soi mói, nhìn ngó nhà tôi. Bà ta sẽ mù. Nếu cái nhìn của tôi là một con dao thì chắc hẳn tôi đã cắt những con người đó ra thành trăm mảnh. Tôi căm ghét những con người mà không - những con ác quỷ mang mặt nạ người quanh tôi. (Tôi cũng đã là ác quỷ rồi. Có thể, tôi còn ác quỷ hơn chính họ. Phải chăng vì tôi đã được tiếp thu những cái ác độc của họ quá nhiều nên giờ nó đã thấm sâu vào trong người, khiến tôi có thể ác một cách nhanh và giỏi như vậy).

Tôi không mơ về thiên đường nữa. Tôi mơ những giấc mơ ngập tràn màu đen. Tôi mơ, một sáng thức dậy, những con người độc ác, những con người tôi căm ghét, đều biến mất. Đầu tiên là những người đàn ông đã bình phẩm rác rưởi vào má tôi. Và tiếp đó là người đàn bà tráng bánh tráng đã đánh má tôi. Cả người đàn bà đã chỉ thẳng vào mặt tôi, nguyền rủa tôi, vì bà cho rằng tôi không phải là người. Thứ con hoang mất dạy không thể có lòng tự trọng. Bà ta và những con người độc ác quanh tôi, hình như, họ không còn cho má con tôi là người nữa. Họ nghĩ chúng tôi không có lòng tự trọng, ai cũng có quyền đè đầu cưỡi cổ chúng tôi. Họ cho mình cái quyền xúc phạm, chửi rủa chúng tôi.

Tôi sẽ không cho họ cái quyền đó nữa. Tôi đã biết dùng tay tát lại con bạn hàng ngày vẫn sỉ nhục tôi. Tôi hầm hè, đe doạ và dữ dằn. Lâu lắm, tôi đã dạy cho mình cách đánh mất sự tự trọng trong lòng. Tôi lăn xả vào những cuộc đánh chửi, dùng những từ ngữ văng tục như chính họ. Tôi đã trở thành chính họ. Tôi độc ác hơn họ.

Tôi hả hê với những giấc mơ độc ác. Tôi thấy những con người ấy quằn quại đau đớn trong đầm lầy. Tôi cười man dại nhìn họ chìm sâu xuống. Nhưng tỉnh dậy, tôi vẫn phải nhìn thấy họ, nghe những lời chửi rủa của họ dành cho chúng tôi. Tôi biết, sẽ không có những cái như trong giấc mơ. Tôi và má đang sa vào một đầm lầy, chúng tôi có ngóc dậy, cố thoát ra thì họ càng nhấn chúng tôi xuống. Muốn sống, chúng tôi phải tự đòi lấy những gì thuộc về mình. Cuộc trả thù sẽ kéo dài hơn, độc ác và tàn nhẫn hơn. Tôi học được cách văng tục, cách nguyền rủa, cách làm người khác thật đau đớn. Khi đã ở trên cùng một trận tuyến, má và tôi có sợi dây gắn kết với nhau hơn. Má quan tâm tới tôi nhiều hơn một chút. Tôi có đau không? Má hỏi tôi chuyện học hành, về những mối quan hệ của tôi. Má dặn tôi đừng yêu. Đàn ông trên đời này độc ác lắm con à! Bao giờ họ cũng để lại chúng ta một mình xoay xở vật vã, đau đớn trong những cuộc hành trình. Tôi cười ậm ừ. Yêu ai? Tôi nhớ đã có người con trai đến bên tôi và đi nhanh chóng vì sự ngăn cản của gia đình. Tôi cười khinh bỉ. Họ cũng chẳng có gì hơn tôi. Nhưng tôi sẽ làm họ đau đớn, mệt mỏi hơn tôi.

Tôi lại tiếp tục

Tôi vẫn là con nít. Tôi đã bắt đầu kể và tự mình tạo nên những câu chuyện chỉ có phần ác quỷ.

Khi những cuộc trả thù chưa chấm dứt, má tôi ra đi trong một ngày mưa. Cũng một ngày mưa tháng mười. Má đã quá mệt mỏi? Căn bệnh vắt kiệt sức lực má? Nỗi cô độc đã giết chết những tháng ngày của má? Tôi không biết. Tôi muốn hỏi. Má im lặng. Má không còn để tôi hỏi. Chỗ chôn má ngập sũng nước. Tôi khóc nhiều. Những người đàn bà, những người đàn ông đến nhà, giúp tôi một số công việc. Họ làm vẻ thương cảm, đau xót. Toàn là giả dối cả. Tôi nhìn thẳng vào mắt họ. Ánh mắt tôi muốn đốt cháy họ. Một vài người đàn bà giật mình lùi lại khi nhìn ánh mắt của tôi. Họ đã thấy gì? Hình ảnh của tôi trong một ngày sắp tới.

Tôi là con nít.

Con nít thì luôn thích hỏi.

Đêm. Sân ga vắng người. Tôi tự hỏi mình những câu hỏi. Tôi sẽ làm gì trong những ngày sắp tới? Tôi có giống má tôi? Hay tôi sẽ giống những người đàn bà tôi đã từng gặp.

Tàu chuyển bánh rầm rập. Tất cả mọi thứ chìm vào bóng tối. Câu chuyện trong bóng tối đi về những trang cuối. Có phải không?...
Về Đầu Trang Go down
https://9a8forum.forumvi.com
 
Tôi vẫn chỉ là con nít
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
We are friends! :: Học tập :: Văn học-
Chuyển đến